Sau khi lấy được giải dược về, đám người Lý Kỳ lập tức xuống núi, bởi vì trời ở trong núi đã sớm tối đen, bọn họ mới vừa đi ra khỏi chỗ sâu trong rừng già, về cơ bản trời cũng đã tối rồi, bốn phía là một mảnh hắc ám, cũng may Lý Kỳ đã chuẩn bị xong hết, đoàn người mới hữu kinh vô hiểm đi được xuống núi.
Chờ bọn họ đi ra, binh lính còn lại đã sớm đi tới dưới chân núi, Lý Kỳ lập tức cho người đi bắt tới một con lợn rừng, cắt qua một vết ở chân sau của con lợn rừng, lại đem nước của cây Kiến huyết phong hầu rót vào trên vết thương, đợi khi lợn bắt đầu bị độc phát, lập tức dùng cành lá của cây hình kéo kia thoa ở trên vết thương, kết quả biểu hiện đây đích xác chính là cây giải dược Kiến huyết phong hầu.
Điều này thật sự đã làm cho Lý Kỳ mừng như điên, lập tức đi suốt đêm trở về, mặt khác, vì lý do an toàn, hắn còn phân phó một ít binh lính ở tại chỗ này, đợi đem vị trí giải dược nói cho bọn họ biết, bảo bọn họ ngày mai đi đem cây kia nhổ tận gốc, vận đưa trở về, nhưng nhất định phải cẩn thận che chở.
Buổi sáng ngày thứ hai, đám người Lý Kỳ liền chạy về thung lũng.
- Phụ thân.
Bọn họ vừa tới đến cửa cốc, đã thấy Quái Cửu Lang đang xếp bằng ở trên một tảng đá lớn trước cửa cốc. Thẩm Văn lần đầu đi ra ngoài, tuy rằng chơi đùa vô cùng đã nghiền, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295652/chuong-1482-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.