Đầu người này có phải là bị ngu hay không vậy?
Vi Bình nhìn Ngưu Cao bật cười ha ha, trong lòng vô cùng bàng hoàng, hiện giờ đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, tuy rằng những đợt tiến công lúc trước đều bị ngăn lại, nhưng ưu thế vẫn đứng ở chúng ta bên này, hơn nữa còn dựa vào ưu thế vũ khí, dùng hỏa lực bao trùm toàn bộ cửa bắc rồi.
Nhưng nếu viện quân của quân địch đã chạy tới cửa bắc thì có khả năng tình thế sắp bị nghịch chuyển rồi a! Ngài lúc này lại cười ha ha, đây không phải là đầu óc ngã ngu thì là gì nữa?
Lý Tương gần như điều động toàn bộ binh lực hai phía đông tây triệu tập đến cửa bắc, về phần cửa nam bên kia, vốn dĩ y cũng không an bài bao nhiêu người phòng thủ cả.
Không thể không nói, bản lĩnh của Lý Tương này thật đúng là không phải khoác loác mà ra, tự mình ra trận chỉ huy tướng sĩ nghênh địch, mấy ngàn người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, giơ lên khúc cây, đá lăn ném hướng quân Tống, lại một lần nữa đem một đợt cường lực quân Tống đánh lui, lại một lần nữa chiếm lĩnh từng vị trí mấu chốt.
Ngay tại lúc này, ba vị doanh trưởng phía sau xe ngỗng đột nhiên rút ra cờ đỏ vung lên lắc lư.
Cờ đỏ này vừa xuất hiện, thế công của quân Tống lập tức chậm lại, không tiếp tục mạnh mẽ tiến công lên tường thành nữa, mà là dựa vào cung nỏ không ngừng bắn bị thương kẻ thù, dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295624/chuong-1467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.