- Chà! Ngươi còn biết Kinh tế sử nha, ta thật sự cảm thấy rất vui mừng.
Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, trong giọng nói có ý châm chọc.
Đỗ Minh chua xót cười, thở dài: - Đỗ mỗ thấy thẹn với Thánh Thượng!
- Ta đây đã nhìn ra.
Lý Kỳ hiện giờ thật sự có một bụng giận, tri phủ một châu, không ngờ chạy đến giúp dân cúng bái, dù ngươi có thu tiền hay không, đây đều là lẫn lộn đầu đuôi, phải biết rằng tường thành còn như vậy, nếu ngươi không muốn làm tri phủ, vậy ngươi phải chuyên làm thầy tế, đừng đi hót cớt còn sót lại không nhà xí.
Một lão già quấn vải xanh chống quải trượng đi tới, nói với đám người Lý Kỳ: - Lão hủ chính là trưởng lão Ngưu Thanh ở trúc thôn, không biết các vị đến trúc thôn làm gì?
- Hóa ra là Ngưu trưởng lão, thất kính thất kính. Lý Kỳ chắp tay, dùng ánh mắt ngăn lại Đỗ Minh đang định giới thiệu mình, lại nói: - Chúng ta là bạn tốt của Đỗ tri phủ, đi ngang qua đây, tiện đường vào bái phỏng.
- Thì ra là thế, có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, kính xin các vị thứ lỗi.
- Nào có, nào có.
Đỗ Minh nói: - Ngưu trưởng lão, thật sự là có lỗi, Đỗ mỗ có khách quý tới cửa, phải cáo từ trước rồi.
Ngưu Thanh cũng không giữ lại, vì thế hành lễ nói: - Ngưu Thanh thay mặt trúc thôn đa tạ tri phủ đại nhân khẳng khái giúp đỡ.
- Không có gì, không có gì. Đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295593/chuong-1447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.