Trong giọng nói của Lý Kỳ ngầm mang theo ba phần bất ngờ, bảy phần kinh ngạc.
- Lý Kỳ?
Trong giọng nói cũng mang theo ba phần khẩn trương, bảy phần kinh ngạc.
Hiển nhiên bọn họ đều không ngờ, đối phương lại ở chỗ này.
Bóng hình xinh đẹp trên bậc thang, đúng là Tần phu nhân, lúc này nàng khoác một áo màu trắng, dưới ánh trắng, giống như là Nguyệt Quang tiên tử, tuy rằng không thấy rõ lắm khuôn mặt của nàng, nhưng dưới ánh trăng xinh đẹp, không phải càng mông lung sao?
Lý Kỳ chẳng biết tại sao lại cười, nói: - Phu nhân, người cũng không ngủ được sao, xuống đây ngồi một lát?
Trên bậc thang đầu tiên là im lặng, sau đó nghe Tần phu nhân nói: - Sắc trời đã tối, ta muốn về phòng nghỉ ngơi, ngươi cũng nghỉ sớm đi. Nói xong, nàng liền giả bộ muốn quay về phòng.
Rõ ràng là mượn cớ, ngươi vừa mới đi ra, sao có thể trở về nhanh vậy được. Lý Kỳ thở dài: - Sớm biết ân ân cứu mạng này đáng sợ như vậy, ta đã không làm, người tốt, người xấu cũng không phân biệt được rõ ràng.
Tần phu nhân nghe thấy bốn chữ "ân nhân cứu mạng", đột nhiên dừng bước, chần chờ một lúc, cuối cùng thì xoay người lại, bước xuống bậc thang, đến bên cạnh chiếc bàn Lý Kỳ đang ngồi.
- Mời ngồi.
Lý Kỳ đưa tay ra nói.
Tần phu nhân ngồi xuống, chợt ngửi thấy mùi rượu xông vào mũi, nhìn kĩ hơn, thấy trên bàn đặt một chai rượu ngon đã mở nắp, khiến nàng kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295581/chuong-1438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.