- Tất cả đều nằm xuống?
Hồng Thiên Cửu che mũi miệng, rất nhanh phẩy phẩy tay, hiển nhiên là y biết thứ đang phiêu tán trong không trung là cái gì.
Sài Thông mới vừa rồi cũng thấy rõ ràng, trong lòng của y hiểu được, Mã Kiều này vừa ra tay, bọn họ sẽ không việc gì, cũng may mới vừa rồi đánh quá đủ nghiện, nên giả bộ mạnh mẽ, cũng đều đã giả bộ, không khỏi nhìn về phía Cao Nha Nội, vốn là muốn chiếu theo quy trình oán giận y vài câu, có thể thấy được Cao Nha Nội bị đánh giống như đầu heo vậy, xanh một mảng, tím một mảng, lời đã đến bên miệng, lại nuốt trở về, không đành lòng nói ra miệng a.
Có thể giả chết sao?
Đương nhiên không được, đánh chó mù đường, đây vẫn là việc mà Cao Nha Nội thích làm nhất.
- Đồ chó hoang, sao các ngươi không bắt nạt nhiều thêm chút, hôm nay lão tử sẽ giẫm chết lũ các ngươi.
Cao Nha Nội nghiến răng nghiến lợi, nhắm ngay một tên, giẫm lên một phát thật mạnh.
Lý Kỳ thật đúng là sợ thằng nhãi này gây ra án mạng, khẩn trương đi tới, giữ chặt Cao Nha Nội, nói: - Đủ rồi, đủ rồi.
Cao Nha Nội vừa thấy là Lý Kỳ, vung mạnh tay lên, bi phẫn nói:
- Lý Kỳ, ngươi --- ngươi thật sự là làm ta quá thất vọng rồi, thấy ta bị người --- cùng người đánh nhau, cũng không đến hỗ trợ.
Năng lực kháng đòn của thằng nhãi này, thật đúng là mạnh nha, bị người đánh cho sắp thành đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295579/chuong-1437-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.