Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi trên bờ cát trắng tinh mà rộng lớn, nước biển khi dâng khi lui, cây dừa đón gió lắc lư, không khí thiên nhiên trong lành.
- Phu quân, ăn trái cây.
- Ừm a, Nghi Nô thật sự là tri kỷ.
- Đại ca, khát nước rồi, đến, uống chút nước dừa.
- Tốt tốt tốt, Hồng Nô ngoan.
- Phu quân, muội giúp huynh xoa bóp.
- Ai ui, Thất nương, muội thật giỏi cởi y phục người ta mà, lại đây, hôn một cái trước.
Lý Kỳ mặc một chiếc quần đùi lớn, nằm trên trường kỷ phơi nắng, uống nước dừa lành lạnh, bên cạnh là người đẹp vờn quanh, oanh oanh yến yến, thoạt nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui mà.
- A! Đại ca, huynh làm gì?
- Ha ha, đương nhiên là hôn tiểu Hồng Nô của huynh nha!
- Đại ca, người ta bị huynh hôn đến không thở nổi rồi.
- Vậy sao? Nghi Nô, tới muội lên đỉnh.
- Muội không thèm.
- Không thèm? Huynh không có trưng cầu ý kiến của muội.
- Aphu quân, huynh thật hư mà, ưm ưm ưm!
Chỉ sợ cả đời này Tần phu nhân cũng không ngờ, mình sẽ chủ động hôn mội một nam nhân, nhưng nàng căn bản không biết làm hô hấp nhân tạo, chỉ là dán môi lên bờ môi của Lý Kỳ, nàng cho rằng làm vậy là được rồi. May mà Lý Kỳ không phải bị chết chìm, bằng không, không bị chết chìm cũng sẽ bị Tần phu nhân làm cho nghẹn chết tươi.
Làm sao mà hắn vẫn không tỉnh?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295553/chuong-1423-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.