Nữ thần bảo hộ diễm lệ nhất thời trong đêm trung thu, cuối cùng cũng một lần nữa xuất hiện tại nhà của Lý Kỳ, phong thái vẫn tuyệt mỹ như cũ, từng đường cong vẫn khiến người ta mê mẩn, thế nhưng, phần quan trọng nhất là cái đầu thì không thấy đâu, có tuyệt mỹ đến mấy, thì e là cũng chẳng ra làm sao cả.
Trẻ trâu! Định đú với ta phổng, haha, các nàng còn xanh và non lắm!
Lý Kỳ thấy Phong Nghi Nô mặt nghệt ra, hai mắt tròn xoe, trong lòng vui như hoa nở, chuyển bại thành thắng trong hoàn cảnh khó khăn này đúng là quá phê. Nếu không vì phải diễn hết vở kịch này, y chắc chắn đã cười phá lên ha hả rồi.
Không còn nghi ngờ, Lý Kỳ tuyệt nhiên là kẻ vô cùng cẩn thận, dù là đối mặt với bất kỳ vấn đề gì, đùng thấy hắn thường ngày tươi cười vui vẻ, cứ nhàn rỗi lại kiếm đám vô công rỗi nghề Cao nha nội chém gió, nhưng kỳ thực trong lòng hắn đã tính toán đủ đường, yêu cầu hắn đặt ra cho bản thân mình chính là không để sơ hở.
Chính cái đêm trung thu đó, Phong Nghi Nô giã từ đời trinh nữ, vì chìm đắm trong niềm hạnh phúc tân hôn với Lý Kỳ, nên đã quên đi chuyện này, nhưng Lý Kỳ thì luôn nhớ rõ, vợ nhiều rồi, đương nhiên là phải để tâm chứ, vì vậy nên hắn có đủ thời gian để xử lý tiểu xảo.
Tần phu nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng bất giác nhìn qua pho tượng đã, trong mắt thoảng qua một cảm xúc khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295451/chuong-1354-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.