Lại qua một bữa cơm nữa …
Đạo cô kia vẫn đứng im bất động, còn hai người bên dưới núi thì đã ngáp đứng ngáp ngồi, đối với những thợ săn tin mà nói, thứ chúng mong muốn chính là sự kích thích, là nội tình, là sự diễm lệ, là tình tiết, chứ không phải là một bãi tha ma và một đạo cô, hơn nữa cũng chỉ thấy được có mỗi cái bóng, đúng thực là quá nhàm chán.
- Này, ngươi nói xem đạo cô kia rốt cuộc là người như thế nào, làm sao mà Bộ soái lại căng thẳng với bà ta như vậy.
- Chuyện này làm sao ta biết được, ngươi muốn hỏi thì đi mà hỏi Bộ soái ấy.
- Bảo ta đi gặp quỷ kiếm sầu à … thế thì ta thà ở đây đợi còn hơn … mà ngươi thử nói xem, có khi nào đạo cô này lại là “tình nhân” của Bộ soái không nhỉ?
- Thằng gà này, ngươi đi được một chuyến tây bắc, lấy được con vợ, có phải đầu óc ngu đi rồi không hả. Bộ soái là ai chứ. Nhất phẩm đương triều, dưới một người mà trên vạn người, muốn đàn bà thế nào mà chẳng được. Nói ngay mấy vị phu nhân của Bộ soái hiện nay, người nào không phải hàng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, có cần thiết phải đi kiếm đạo cô không? Cứ cho là Bộ soái có nhắm đạo cô này đi chăng nữa, thì cứ cưới thẳng về là xong, cần gì phải phiền phức như vậy phải không?!
- Ngươi nói kể cũng có lý. Nhưng nếu đã không phải là “tình nhân” thì việc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295447/chuong-1352-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.