Triệu Giai cười nói:
- Nếu trẫm không nhớ lầm, ba địa điểm còn lại ở nội cảnh Tấn Châu, Phần Châu và Vị Châu, ba địa điểm này là khanh xuất phát từ suy nghĩ nào.
- Đây hoàn toàn là xuất phát từ quan hệ ba bên quân đội và quan phủ, dân chúng.
Bạch Thiển Dạ nói:
- Ở ba địa phương này đều có quân đội, nhưng lại là yếu địa phi chiến lược, những đội quân đó đều là Tây Quân có khả năng thiện chiến nhất của Đại Tống ta. Mà Tây Quân lại là quân đội điều động nhất thường xuyên của Đại Tống ta, mỗi một lần điều động quân đội, thì khó tránh khỏi sẽ hao tài tốn của, hơn nữa dân chúng địa phương còn phải trợ giúp quân đội xây dựng, bố trí phòng ngự, dẫn đến dân chúng ba ở địa phương này vô cùng nghèo khó. Nhưng lỗi sai này không thể quy tội cho quân đội, vậy thì quan phủ địa phương nên đảm đương càng nhiều trách nhiệm hơn nữa, vi thần là muốn mượn chế độ tuyển cử này, tiếp thu ý kiến quần chúng, hy vọng có thể tìm ra một con đường mới, trợ giúp dân chúng những địa phương này làm giàu. Đồng thời có thể trợ giúp cho quân đội càng nhiều hơn nữa, đây cũng là một khảo nghiệm vô cùng tốt đối với chế độ tuyển cử.
- Thì ra là thế.
Triệu Giai liếc mắt nhìn quần thần một cái, nói:
- Chư vị ái khanh có gì dị nghị không?
Quần thần nhất tề nói:
- Chúng thần không có dị nghị.
Khóe miệng Triệu Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295414/chuong-1331-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.