Hôm sau.
Tuy rằng đêm qua bởi vì chuyện của Bạch Thì Trung khiến hắn bận rộn tới khuya mới có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng sáng sớm hôm nay, Lý Kỳ vẫn đi đến Túy Tiên Cư như thường ngày.
- Ngô đại thúc, chào buổi sáng a!
Lý Kỳ đi đến trên quầy, đầu tiên là lên tiếng chào hỏi cùng Ngô Phúc Vinh. Ngô Phúc Vinh thấy vẻ mặt thoải mái của Lý Kỳ, ông cười ha ha hỏi:
- Lý Kỳ, cậu không phải có việc gì vui đấy chứ?
- Việc vui?
Lý Kỳ sửng sốt, chợt dùng giọng điệu trầm trọng nói:
- Bệnh tình của cha vợ cháu đang tăng thêm, tính mạng khó giữ đây này.
Ngô Phúc Vinh quá sợ hãi hỏi lại:
- Chuyện này là thật?
- Ừ.
Ngô Phúc Vinh vội nói:
- Thật có lỗi, thật có lỗi quá, lão hủ quả thật không biết rõ tình hình ---.
Lý Kỳ không đợi ông nói hết lời, đã lập tức chen ngang:
- Nhưng vừa mời được thần y cứu giúp rồi, hẳn là không có gì đáng ngại.
Ngô Phúc Vinh ngẩn người, thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Vừa mới dứt lời, Lý Kỳ lại nói:
- Nhưng mà tiền thuốc men tốn những một vạn quan cơ.
- Cái gì? Một vạn? Này --- này --- đắt thế à?
Ngô Phúc Vinh hoảng sợ hỏi.
Lý Kỳ nhìn vẻ mặt của Ngô Phúc Vinh một lúc, quả thực chính là bản sao của Bắc Tống nha, hắn cố nín cười hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295401/chuong-1324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.