Trịnh Dật cười nói:
- Chuyện này ngươi cũng thật sự không thể trách ta được. Ta biết ngươi vừa trở về đã một thân phiền phức rồi, nên không định quấy rối ngươi.
- Khụ khụ khụ.
Lý Kỳ ho lên vài tiếng, thầm nhủ, suýt quên mất người này là Nhị lang Trịnh gia, cũng là một người không dễ động tới. Tiếp theo, hắn làm quen với một số gương mặt mới đó một chút, kéo Trịnh Dật đi ra một chỗ, vẻ mặt không vui nói:
- Trịnh Nhị, ngươi thật sự không có đạo đức sao?
Trịnh Dật kinh ngạc nói:
- Vì sao ngươi lại nói như vậy?
Lý Kỳ nói:
- Thiệt thòi cho ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta. Túy Tiên Cư của ta công nhân ưu tú nhất đều đã bị ngươi bắt cóc đi rồi. Ngươi nói chuyện này là thế nào đây?
- Công nhân?
Trịnh Dật sửng sốt, hoàn toàn bừng tỉnh, ngượng ngùng nói:
- Ngươi …. Ngươi đều biết rồi sao?
- Ngươi còn muốn giấu bao lâu nữa?
Lý Kỳ thở dài một tiếng, miệng đầy hảo khí nói:
- Ta nói ngươi cũng thật là. Ta tin ngươi như vậy, để Nhuận Nhi cùng ngươi tới Hàng Châu, sao ngươi lại có thể tham ô tự cướp chứ. Ngươi có biết sau khi phu nhân biết tin này, cũng đã quy y cửa Phật rồi. Ngươi đây là đã tạo nghiệt lớn rồi.
Trịnh Dật lườm hắn nói:
- Cái gì mà tham ô biển thủ, ta và Nhuận Nhi là hai người yêu nhau, còn có ngươi đừng có lấy chuyện của Tam nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295360/chuong-1298-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.