Một câu vô cùng đơn giản như này mà hao phí tâm huyết bao nhiêu người! Thật sự không dễ dàng chút nào!
Hốc mắt Lý Kỳ dần dần có chút ướt át, hắn bày ra thế cục nhiều năm như vậy, đánh bạc bằng cả tính mạng thân gia, hiện giờ rốt cục chờ được đến hồi báo rồi, đủ loại chuyện khi xưa cũng tại thời khắc này hiện lên trong đầu.
Hồi tưởng hết thảy mọi thứ, trong lòng hắn lại có cảm giác vô cùng đắc ý, bởi vì hắn thành công, hơn nữa loại thành công này không phải do ông trời ban cho, mà là dựa vào chính hai bàn tay, dựa vào đầu óc của mình có được, loại tâm tình bày mưu tính kế rồi đạt được thắng lợi này, người khác rất khó lĩnh hội được.
Ngu ngơ một lúc lâu, hắn lại nhìn xuống, nhưng phía dưới, phía dưới không cón viết gì, đạo thánh chỉ này chính là để truyền đạt một tin tức, trong lòng hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, kỳ quái! Người đến tuyên chỉ cũng không phải là thái giám, sao phía dưới lại không có gì? Nhìn kỹ lại, hóa ra đây là đạo thánh chỉ cuối cùng mà trước khi Tống Huy Tông thoái vị ban ra.
Không đúng nha! Điện hạ sẽ không khốn kiếp như vậy đi, chỉ ban một đạo thánh chỉ như vậy cho ta? Lý Kỳ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Ngưu Cao.
Ngưu Cao thấy Lý Kỳ nhìn qua phía mình, lập tức tỉnh ngộ lại, vội giải thích: - Đúng rồi, ta đây lại quên mất, đây là đạo thánh chỉ cuối cùng của Thái thượng hoàng, chỗ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295323/chuong-1267-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.