Tất cả đây đều là Tần Cối xếp đặt, thậm chí là lời nói của Triệu Giai, y đều tham sự sắp xếp, dù sao đây cũng không phải việc nhỏ, hơn nữa người đối mặt cũng không phải là người bình thường, nếu lộ ra một chút dấu vết, vậy cũng hỏng bét. Cho nên, hai người bọn họ đều cực kỳ cẩn thận, có thể nói mỗi câu nói của Triệu Giai đều trải qua muôn lần gọt giũa mới có được.
Nỗ lực chắc chắn sẽ có hồi báo.
Thái Kinh và các đại thần nghe xong lời nói của Triệu Giai, đều hoàn toàn yên lòng, đặc biệt là Lý Bang Ngạn và đảng Thái tử đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, người này tuyệt đối lòng không xấu xa, nói cách khác, cơ hội tranh công tốt như vậy, y lại không cần, kỳ thật lúc ấy Triệu Giai chỉ cần làm dáng một chút, thấy tốt thì nhận, Tống Huy Tông chắc chắn sẽ phong thưởng cho y, tốt như vậy rồi, còn mò được gì nữa, còn làm Tống Huy Tông mất hứng, ngươi đây không phải là ngu xuẩn thì là gì.
Nếu đặt băn khoăn trong yên tâm xuống, trên mặt bọn họ đều biến đồi, khen ngợi Triệu Giai vài câu.
Từ đầu đến cuối biểu hiện của Triệu Giai cực kỳ khiêm tốn, bày ra tư thế không cầu công, nhưng cũng không cầu nổi công.
Tống Huy Tông là hoàng đế, chỉ có người chờ ông ta, làm gì có ai bắt ông ta chờ, mà ông ta cũng không chờ phía sau, dẫn sủng thần đến phủ Giang Ninh.
Phủ Giang Ninh này cũng không phải do Triệu Giai khống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295311/chuong-1259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.