Chiết Khả Tồn thở dài, không khó nhìn ra họ bị quân Kim từng bước dồn vào tuyệt cảnh.
Lông mày được kẻ đen của Chiết Mỹ Nguyệt hơi nhíu lại, trầm ngâm một lát, nói: - Tam thúc, cháu nghĩ khả năng viện quân tới đây rất nhỏ, nếu chúng ta cứ tiếp tục chờ, thì không khác gì ngồi chờ chết. Không bằng chúng ta tập trung binh lực phá vây ra ngoài đi, ít nhất cũng bảo vệ được tam thúc phá vây ra ngoài.
Chiết Khả Tồn nghe xong, sao không hiểu được dụng ý của Chiết Mỹ Nguyệt, nàng muốn bỏ xe bảo vệ tướng. Trầm giọng nói: - Mỹ Nguyệt, ngươi coi Tam thúc là người nào, nếu phụ thân ngươi còn sống, ông nhất định sẽ mắng ngươi. Chiết gia chúng ta mặc dù không phải người nào cũng là anh hùng, nhưng đều là đàn ông, sao có thể là hạng người tham sống sợ chết. Chiết Khả Tồn ta chỉ mong có thể cùng các tướng sĩ sống chết, sau này ngươi còn nói như thế, đừng trách ta không niệm tình thân.
Chiết Mỹ Nguyệt biết tính cách tam thúc mình là một người nôn nóng, kiên nhẫn nói: - Nhưng nếu chúng ta không phá vây, vậy chỉ còn con đường đói chết.
Chiết Khả Tồn mỉm cười một cái, nói: - Nếu đến lúc chạng vạng tối mà viện quân vẫn chưa đến, chúng ta sẽ xuống cùng quân Kim sống chết quyết chiến, nhưng ta tuyệt đối sẽ không một mình chạy trốn, ngươi cũng không cần khuyên nữa.
Chiết Mỹ Nguyệt thấy giọng điệu của Chiết Khả Tồn kiên quyết, biết khó có thể thay đổi suy nghĩ của ông, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295303/chuong-1251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.