Ngày hôm nay, quân Kim cuối cùng cũng rút khỏi Mạnh Dương, lui về phương bắc, bọn chúng vẫn dự tính đi theo lộ trình lúc đến, lui theo hướng Đại Danh Phủ, chỉ cần qua được sông Hoàng Hà an toàn, thì ở bình nguyên phía bắc Hoàng Hà, chúng có thể tự do thoải mái.
Còn đám hèn nhát Trương Bang Xương và Hồ Du thì thống lĩnh mười vạn quân yểm hộ phía sau, hai bên duy trì khoảng cách ba mươi dặm, gần như bao kín các hướng, chỉ sợ ở đâu lại nảy ra một cánh viện quân đến đánh.
Không chỉ có vậy, đi đầu đội quân đấy có một cỗ xe ngựa, trên xe dựng một ngọn đại kỳ, Trương Bang Xương đã ra quân lệnh, ai dám bước qua lá cờ đó, giết không tha.
Vừa qua khỏi Mạnh Dương, Hoàn Nhan Tông Vọng đã hạ lệnh ba quân vừa đi vừa nghỉ, lúc nhanh lúc chậm, quân sát trận hình quân Tống, thấy quân Tống luôn luôn giữ vững khoảng cách, cũng không có ai dám bước qua ngọn đại kỳ kia, nên trong lòng vô cùng tin tưởng vào quyền lực của Trương Bang Xương.
Hơn nữa, Hoàn Nhan Tông Vọng thấy quân Tống mỗi lộ chỉ khoảng hơn vạn binh, hơn nữa hơn nữa đi đường là chính, khoảng cách các đội khá xa, không hề duy trì trận hình, trong lòng gã nghĩ, lúc này mà hối lại, đột nhiên phát động tấn công bất ngờ, chỉ trong chớp mắt là có thể tiêu diệt tối thiểu phân nửa số cấm quân.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, cứ cho là đánh tan được đội cấm quân này, thì phía sau còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295284/chuong-1238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.