Trời dần dần sáng lên.
Nhưng dân chúng Khai Phong lại không hy vọng mặt trời hôm nay lên sớm như vậy, bởi vì điều này báo hiệu thời gian đang dần dần trôi đi, như vậy cơ hội sống sót của Lý Kỳ ngày càng xa vời.
Dân chúng đứng đầy đường lớn bên sông Biện, tuy có vài người đã đứng cả đêm rồi, nhưng lại không ai chịu rồi đi, vẫn tiếp tục khóc, bầu không khí bi thương bao trùm lấy bọn họ.
Mà thuyền trên sông còn nhiều gấp đôi ban đêm, hình như huy động toàn bộ thuyền trong thành Khai Phong đến tìm Lý Kỳ, nhưng cho tới bây giờ không chút tin tức nào.
- Phu quânphu quân!
Chỉ thấy Da Luật Cốt Dục đứng trên đầu thuyền, trên mặt hằn lên vết tích nước mắt thật sâu, lớn tiếng la lên, thanh âm cũng khàn rồi.
- Da Luật nương tử, cô hét cả đêm rồi, ngồi xuống nghỉ một lát trước đi. Mã Kiều đi tới, nhỏ giọng nói.
- Không được, phu quân ta tuyệt đối không dễ chết như vậy, cho dù là Da Luật Cốt Dục nói rồi lại trừng Mã Kiều, cả giận nói: - Ta vẫn luôn tin tưởng ngươi, nhưng ngươingươi bảo vệ phu quân thế nào vậy?
Trong lòng Mã Kiều rất ủy khuất, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, y không phải là lần đầu nghe thấy sự phê bình này, nhưng chỉ có thể lúng túng nói:
- Xinxin lỗi.
Da Luật Cốt Dục cũng không có tâm tình trách y, bây giờ nàng chỉ muốn tìm được Lý Kỳ.Tuy nàng biết hy vọng vô cùng mong manh, nhưng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295277/chuong-1233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.