- Làm càn.
Tưởng Đạo Ngôn quát một tiếng, nói: - Xin Minh Quốc Công ăn nói thận trọng, nghị hòa là Hoàng thượng đề xuất ra đấy.
Ngô Mẫn nói: - Tưởng Ngự sử nói không sai, Hoàng thượng đã giao toàn quyền đàm phán cho Trương Tri phủ và Tưởng Ngự sử, đồng thời lệnh cho bọn họ tận lực thúc đẩy đàm phần lần này, nhất định phải để quân Kim sớm lui binh.
Ngô Khai cũng nói: - Lần này quân Kim chỉ phái một ít quân đội đến, hơn nữa còn một đội quân đang như hổ rình mồi ở Thái Nguyên, đã như vậy, bọn họ đã bao vây bốn phía rồi. Nếu như chọc giận người Kim, thì Đại Tống chúng ta có thể tai họa ngập đầu nha. Lúc này Minh Quốc Công phải lấy thiên hạ làm trọng nha.
Lý Kỳ dở khóc dở cười, nói: - Ngươi làm vậy là lấy nhiều hiếp ít mà! Nhưng ta không đồng ý.
Tưởng Đạo Ngôn thấy mềm không được, đành phải dùng cứng, nói: - Việc này quan hệ đến cơ nghiệp trăm năm của Đại Tống ta, không cho phép ngài không đồng ý.
Có không ít đại thần nhìn không được nữa, đều đứng ra nói thay cho Lý Kỳ. Trong đó Trịnh gia, Vương gia, Bạch gia làm chủ. Tuy Bạch Thời Trung đã đi, nhưng thế lực của ông ta trong triều vẫn còn, bọn họ không thể nhìn thấy con rể của lão đại mình đi tìm chết nha!
Nhưng đáng tiếc ưu thế của phái chủ chiến bọn họ quá yếu, rất nhanh đã bị Tưởng Đạo Ngôn áp đảo, còn bị vu cho tội danh tự tư tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295269/chuong-1226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.