Cao Nha Nội vỗ bàn một cái, nói:
- Ngươi quá khinh thường người khác rồi. Ta lên liền ta lên, ngươi đem binh cho ta, ta lập tức dẫn binh xuất chinh, không giết hết Kim cẩu, ta liền --- ta liền --- ta sẽ không không bao giờ... tìm nữ nhân nữa.
Lý Kỳ mãnh liệt hút một ngụm lãnh khí, nói:
- Oa! Lời thề thật là ác độc nha!
Sài Thông đều có chút nhìn không được rồi, buồn bực nói:
- Nha Nội, ngươi hãy ngồi xuống đi. Lý Kỳ hiện giờ trên tay không có binh quyền. Ngươi tìm hắn đòi binh, hắn đi đâu tìm binh cho ngươi, còn không bằng ngươi viết thư cho Thái úy nhà ngươi ấy.
Cao Nha Nội tuy rằng rất khốn khiếp, nhưng điểm ấy kiến thức phổ thông thì cũng biết, lại nghe đến danh hào của Cầu ca, gãi đầu, buồn bực ngồi xuống. Một tay nâng cằm lên nói:
- Thế biết làm như thế nào cho phải, nếu như vẫn không xuất binh, lũ Kim cẩu này liền chạy mất.
Hồng Thiên Cửu lại bắt đầu phát huy cơ trí của y rồi, nhỏ giọng nói:
- Ca ca, nếu không chúng ta đi trộm binh phù?
Hai mắt Cao Nha Nội tỏa sáng, vỗ tay nói:
- Hay lắm. Hay lắm!
- Hay muội ngươi!
Lý Kỳ cười mắng:
- Hai người các ngươi bị điên rồi sao.
Cao Nha Nội sách một tiếng, nói:
- Loại sự tình này tứ tiểu công tử chúng ta đã làm không ít, hơn nữa chưa bao giờ lỡ tay, ngươi cứ yên tâm đi, đợi trộm được ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295264/chuong-1222-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.