Đây đúng thật là chưa ra trận đã bại!
Trong triều không ít phái chủ chiến mang vẻ mặt tức giận nhìn đám người Trương Bang Xương, nhưng thực lực của bọn họ quá yếu, hơn nữa thánh chỉ đã ban, bọn họ dù tức cũng không dám ý kiến gì.
Hoàng Tín Nhân đứng dậy, cười ha hả nói:
- Thế nào? Minh quốc công chẳng lẽ nghi ngờ thánh chỉ này là ngụy tạo?
Lỳ Kỳ hỏi lại:
- Thời điểm này rồi, lẽ nào ta không nên nghi ngờ?
Trương Bang Xương cười gật đầu nói:
- Minh quốc công nói rất có lý, thời điểm này nên thận trọng một chút, xin Minh quốc công làm rõ thật giả.
Ông ta vừa ngắt lời liền đưa thánh chỉ ra.
- Đa tạ Trương trung thư lượng thứ.
Lý Kỳ nhận lấy xem mãi, rõ ràng hắn đang cố ý kéo dài thời gian, vì sự việc đến quá đột ngột, hắn bắt buộc phải trì hoãn một chút.
Hoàng Tín Nhân đợi mãi, thực sự không thể nhịn được, lại nói:
- Chỉ có mấy chữ, ngươi phải xem lâu đến vậy sao?
Lý Kỳ không để ý đến y, sau một hồi lâu, vẻ mặt bỗng nhẹ nhõm hẳn, cười ha hả nói:
- Loại hư hỏng, loại hư hỏng, không dám giấu diếm, ta thực sự rất nhớ kim thể gầy gò phiêu dật của hoàng thượng, nhất thời xem thực sự là đã quên hết tất cả.
Tên tiểu từ này thật sự là một cao thủ bợ đít! Không buông tha gì hết. Hoàng Tín Nhân nói:
- Chữ của hoàng thượng, trên đời này độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295261/chuong-1220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.