Lý Kỳ có một chút bất đắc dĩ, nói:
- Các tướng sĩ này đổ máu chiến đấu hăng hái, mặc dù nói là bảo vệ gia viên, bảo hộ quốc gia, nhưng đây dù sao cũng không phải hoạt động từ thiện, chỉ có thưởng cho một ít vật tư, ta thấy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của các tướng sĩ, nếu như không thăng quan cho bọn họ, bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định vẫn sẽ có suy nghĩ, nếu chúng ta không có tư cách cho bọn họ cái gì, bọn họ cũng khó mà phấn đấu quên mình vì chúng ta.
Đây là một đạo lý rất đơn giản. Người ta đánh giặc đương nhiên hy vọng lập công thăng chức, ai không nghĩ đến thì nhất định là thằng ngốc, cho dù là Cao Nha Nội cũng hiểu ngọn ngành trong chuyện này.
Triệu Giai thở dài, nói:
- Đạo lý đó đương nhiên ta hiểu được, nhưng vấn đề là, ta chỉ là Nhiếp chính vương mà thôi, ta không có bất cứ tư cách nào để phong thưởng gì cho bọn họ. Hơn nữa, Nhạc Phi, Ngưu Cao bọn họ đều là Chỉ huy sứ của thượng tứ quân rồi, lên cao hơn nữa chính là Đô Ngu Hầu rồi. Ngươi cũng nên biết, chức đó phải là do đích thân Hoàng thượng bổ nhiệm. Vừa bắt đầu ngươi đã có thể ngồi trên vị trí Mã phó soái này, vẫn đúng là may nhờ Vương Phủ. Thật ra ta thật sự rất muốn cho bọn họ mấy thứ gì đó, nhưng… ôi.
Y càng nói càng gấp, càng gấp càng cảm thấy bất lực.
Lý Kỳ nói:
- Điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295255/chuong-1216-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.