Trận đại chiến này chém giết cứ gọi là điên đảo càn khôn, nhật nguyệt thất sắc, mùi máu tanh bốc lên tận trời cao.
Chém giết như vậy thì đâu còn nói gì đến chuyện thắng bại, chỉ cắm đầu cắm cổ, liều mình mà chém giết.
- Thật không ngờ trước nay ta đã quá xem thường bọn chúng.
Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ thở dài một tiếng. Vốn dĩ gã định đánh một mạch hạ luôn đồi Mưu Đà, nhưng gã chẳng ngờ được rằng, đồi Mưu Đà hiển hiện gần ngay trước mắt, vậy mà một bước, thậm chí chỉ một bước thôi cũng chẳng bước qua nổi. Quân Tống tử thủ ở phòng tuyến thứ hai này, quân Kim gặp phải thương vong nhiều chưa từng thấy.
Cảm thấy không có cơ hội chiến thắng, đánh nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ còn cách gõ chiêng thu quân.
Hai bên đều sớm đã sức cùng lực kiệt, quân Tống cũng chẳng còn năng lực truy kích, nhưng họ đã hoàn thành được một việc, một nhiệm vụ mà trước nay chưa từng dám nghĩ tới, đó chính là đối chiến trực tiếp với toàn bộ chủ lực quân Kim trên địa hình trải rộng như vậy, mà họ đã không để quân Kim tiến thêm một bước.
- Hu ra….
Quân Tống giơ cao vũ khí, tiễn quân Kim thua thê thảm bằng tiếng hò hét chiến thắng.
Lúc này, vùng trời phía đông đã dần dần hửng sáng, ra là họ đã chém giết suốt một đêm, không ít người sau khi thấy quân Kim đi khỏi đã lăn ra ngất. Trong màn đêm đen, tất cả sự sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295243/chuong-1206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.