Hiện giờ sự tín nhiệm của Triệu Hoàn đối với Lý Kỳ thực sự là nặng hơn trời nha, giờ Lý Kỳ không ở bên cạnh, y liền không có cảm giác an toàn, không có cách nào, Lý Kỳ đành phải đồng ý với Triệu Hoàn, ở Đông cung ở hai ngày, nhưng hắn nhất định phải về nhà nói một tiếng.
Vừa ra cửa cung, trên mặt Lý Kỳ đầy vẻ buồn bực, lập tức biến mất mất tăm mất tích, khóe môi nhếch lên một tia ý cười âm u lạnh lẽo, sự tình khác xa so với trong tưởng tượng của hắn, còn thuận lợi hơn a.
- Bộ Soái, bây giờ đi đâu?
- Đi Túy Tiên Cư trước đi.
Mã Kiều đánh xe ngựa, chở Lý Kỳ chậm rãi hướng tới Túy Tiên Cư mà đi.
Đi được ước chừng chốc lát, ngoài xe Mã Kiều bỗng nhiên kinh ngạc nói:
- A? Đó--- đó không phải là Nha Nội sao?
Nha Nội? Cầu ca đó---?
Lý Kỳ vội vén rèm xe lên, nhìn hướng ra phía ngoài, chỉ thấy một đám người đang cầm bánh bao trắng lớn phân cho lưu dân ven đường, một tên lưu manh cài hoa hồng đứng ở phía sau đang chỉ huy tít mù, khiến cho người khác đều luống cuống tay chân.
- Nhớ kỹ, nhớ kỹ, đây chính là Cao Thanh Thiên cho các ngươi đấy.
- Đa tạ thanh thiên Đại lão gia, đa tạ thanh thiên Đại lão gia.
- Cảm ơn....
- Oa ha ha ---! Ai, Lý Kỳ.
Cao Nha Nội bỗng nhiên nhìn thấy Lý Kỳ đang nghênh diện mà đến, vội vội vàng vàng chạy tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295199/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.