Một câu long trời lở đất!
Tiếng cười càn rỡ lại vang lên chói tai.
Tống triều từ khi khai quốc cho đến nay, cũng đã trải qua hơn trăm năm lịch sử, tám vị Hoàng đế, nhưng chưa có vị Hoàng đế nào ở trong chính điện chính mình, bị một đặc phái viên ngoại quốc châm chọc như vậy.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Đều nói vuốt mặt phải nể mũi, nhưng đặc phái viên Kim quốc này lại giẫm lên mặt mũi Đại Tống, người thần cùng phẫn nộ là không thể tránh khỏi.
Không ít kẻ sĩ chính nghĩa đứng ra, nghiêm khắc chỉ trích đặc phái viên Kim quốc.
Nhưng, ba vị đặc phái viên này cũng cười lạnh mà đáp trả, bọn họ sớm đã nhìn thấu tính xấu của người Tống, ta không thi lễ, ngươi làm gì được ta, người Đại Tống các ngươi ngoại trừ mồm mép thì còn cái gì?
Tiếu Tồn Chí cười lạnh nói: - Các ngươi kích động như vậy nhưng đã xem lại bản thân chưa? Chẳng lẽ lời này của ta có gì sai, lúc trước Thái tổ Thánh thượng chúng ta có ký hiệp ước trên biển với các ngươi, giấy trắng mực đen viết rõ, cùng xuất binh phản Liêu, không được thu nạp đầu hàng phản bội, mà các ngươi, cố ý kéo dài, không xuất binh đúng hạn, Thái tổ Thánh thượng chúng ta không tính toán với các ngươi thì thôi, ta cũng không bình luận thêm gì. Nhưng, các ngươi các ngươi có một thì sẽ có hai, có ba lần chống lại hiệp ước, nhiều lần thu nạp đầu hàng phản bội, tạo thành tổn thất không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295175/chuong-1152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.