Kim Quốc! Thượng Kinh!
Mặc dù phủ Khai Phong sớm đã trời quang mây tạnh, nhưng ở Thượng Kinh của Kim Quốc, hãy còn là băng tuyết ngập trời, hàn khí kinh người, nhưng đây so với hàn ý trong mắt của Hoàn Nhan Tông Vọng, thì thật là không đáng nhắc tới, bởi vì trong hàn ý này ẩn chứa sát khí.
Buổi triều sớm vừa mới kết thúc, Hoàn Nhan Tông Vọng liền đi nhanh từ trong cung ra, khóe miệng mang theo một tia tươi cười ác nghiệt, ở phía sau gã, còn có vài vị đại tướng cao to lực lưỡng, người nào người nấy sắc mặt lạnh lùng.
Ba ông già đứng trên bậc thang trước điện, một người đứng giữa nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, hừ nói:
- Tiểu tử này rất không coi ai ra gì, khi lão tử cùng tiên hoàng đánh giặc, tiểu tử đó vẫn còn đang bú sữa mẹ.
Một người bên trái cười ha ha nói:
- Ai nói không phải, mấy người chúng ta đây đều đánh trận hơn nửa đời người rồi, khó được thanh nhàn một lát, tiểu tử này lại muốn kéo chúng ta xuống hố lửa, quyết không thể khiến nó thực hiện được.
Người bên phải nói:
- Nó muốn đánh, thì cứ để người của nó đi đánh, dù sao chúng ta cũng sẽ không xuất binh.
- Nhị thái tử, hình như mấy lão quỷ lại đang nói xấu về người.
Một tướng quân bước nhỏ đuổi theo Hoàn Nhan Tông Vọng, nhỏ giọng nói.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Cứ để bọn họ nói đi, cơ hội cho bọn họ đứng ở nói chuyện ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295131/chuong-1126-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.