Tiễn khách?
Mấy người Cao Nha Nội lúc này liền bối rối!
- Lý Kỳ, ngươi đây là …. Đây là có ý gì?
Cao Nha Nội vội la lên.
Lý Kỳ sửa sang lại ống tay áo, nói:
- Rất đơn giản, ta không có hứng thú.
Trong lòng lại nghĩ, bắt đầu vui đùa cái gì chứ? Diễn như vậy đã muốn lấy nửa cái mạng ta rồi, còn diễn kịch nhiều tập sao? Nha đầu ngươi đây là có ý định mưu sát đấy!
- Hả? Đầu ngươi có phải là bị vỡ rồi không? Sao lại không có hứng thú với tiền thế? Nếu ngươi bằng lòng giúp, tiền đều để một mình ngươi kiếm!
Lý Kỳ tức giận nói:
- Đầu ngươi mới bị vỡ ấy. Ai nói ta không có hứng thú với tiền? Ta chỉ là đối … với ngươi không có hứng mà thôi. Còn nữa, ngươi nhìn ta giống kẻ thiếu số tiền này sao? Được rồi, các ngươi về đi, ta phải về thay tã cho con trai ta rồi.
- Thay tã? Ây da, Lý Kỳ, ngươi ôm chí lớn như vậy cơ đấy!
Cao Nha Nội cúi đầu xuống dậm chân, vô cùng đau đớn nói.
Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:
- Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mời.
Vẻ mặt Cao Nha Nội méo xệch, ngồi xuống ghế một bộ dáng duy ngã độc tôn, nói:
- Ngươi muốn ta đi, ta lại cứ không đi đấy.
- Thật không đi sao?
- Không đi! Ngươi làm gì được ta? Bạch bá bá vừa rồi muốn ta ở lại ăn tối.
- Được thôi, ta đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295109/chuong-1115-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.