Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng Thượng, người cứ đi trước đi, thần và Cao Nha Nội còn có việc muốn trao đổi chút.
Tống Huy Tông mỉm cười rồi cùng với đám Thái kinh đi về phía trước.
Bọn họ vừa mới đi, Lý Kỳ liền ghìm chặt cổ Cao Nha Nội lại, lôi vào một góc, nói:
- Nha Nội, ngươi thật không ra gì, rõ ràng là đã bán đứng ta rồi đó.
Cao Nha Nội cười cợt nhả nói:
- Việc này sao có thể trách ta, ta không nói thì Hoàng Thượng bọn họ không nhìn ra chắc.
Kể ra cũng đúng thật. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Nhưng ngươi làm vậy thì cũng hơi quá đó.
Cao Nha Nội tỏ vẻ đĩnh đạc nói:
- Chúng ta là huynh đệ mà, phải có chút nghĩa khí đi chứ!
- Cái gì? Ngươi còn dám nói chuyện nghĩa khí với ta?
Lý Kỳ cảm thấy như sắp phát điên, thầm nghĩ, sao ta lại so đo với cái thằng nhãi này làm gì nhỉ, thật là tự chuốc lấy bực vào thân. Đoạn xua tay nói:
- Thôi được rồi, thôi được rồi. À, cái vụ bán hàng từ thiện là thế nào vậy?
Cao Nha Nội cười hề hề nói:
- Cao chứ hả?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Thằng nhãi ngươi quả không hổ danh họ Cao.
- Đương nhiên rồi!
Cao Nha Nội cười hì hì, nói:
- Cũng chẳng dám giấu gì ngươi, cái chủ ý này là do tứ công tử bọn ta cùng nhau nghĩ ra đó. Con phố này bé tí tẹo, dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295082/chuong-1098-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.