Tống Huy Tông thầm nghĩ, phong cho Lý Kỳ thì chẳng có gì sáng tạo cả, cũng không thể hiện được hoàng ân to lớn của ông ta, càng không thể tranh thủ được sự ủng hộ của thương nhân, đoạn nói:
- Lý Kỳ thì thôi, Kinh Tế Sử đã là độc nhất vô nhị của Đại Tống ta rồi, hơn nữa cậu ta vốn là quan viên Đại Tống ta, cái vinh dự này để cho người khác đi.
Lý Kỳ đâu thèm tiếc gì, vội nói:
- Hoàng Thượng nói đúng lắm, vi thần cũng rất ngại nhận cái vinh dự này.
Lý Bang Ngạn lại nói:
- Thần có một người muốn đề xuất.
- Ồ? Ái khanh mau nói ra đi.Lý Bang Ngạn cười ha hả nói:
- Chính là công tử của Thái Úy, Cao Nghiêu Khang.
- Phù!!!
Lời y vừa dứt, không ít đại thần nhịn không nổi bật cười.
Thật không hổ danh là phong lưu tể tướng đó! Nhân vật được đề cử cũng thật là lả lơi. Lý Kỳ nấp phía sau cười trộm, nếu như không ngại mặt mũi Cầu ca, thì hắn e là cũng bật cười to lên rồi.
Cao Cầu mặt không biểu cảm nhìn Lý Bang Ngạn, kích động như muốn đánh nhau với ông ta.Tống Huy Tông vừa nghĩ tới Cao Nha Nội, bất chợt bật cười ha hả, nhưng thấy sắc mặt Cao Cầu không được tốt, bèn nén nhịn lại, vẻ nghiêm túc hỏi:
- Trẫm muốn nghe kiến giải của ái khanh.
Lý Bang Ngạn nghiêm mặt nói:
- Như vi thần biết, quỹ từ thiện Thanh Thiên của Cao Nghiêu Khang đã giúp đỡ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295070/chuong-1090-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.