Trực tiếp!
Quá trực tiếp!
Trực tiếp đến mức Đoàn Thế Văn không thể tin được lỗ tai của mình, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, giống như mình đang nằm mơ.
Mỗi người đều nói sở dĩ Lý Kỳ có thể làm Kinh tế sử, toàn bộ là do hắn khôn khéo, tranh từng chút một, buôn bán cái gì đều làm, chỉ cần buôn bán mà không lỗ.
Nhưng, qua hôm nay xem ra, đây tuyệt đối là gièm pha trắng trợn!
Đoàn Thế Văn đích thực là muốn vay tiền, về phần nhiều hay ít y còn chưa mởmiệng tính, có thể mượn ít thì lấy ít, y vừa rồi thậm chí còn xấu hổ không dám mở miệng, nói rõ ràng thì, Đại Tống dựa vào cái gì cho ngươi vay tiền.
Nhưng, y thật không ngờ, Lý Kỳ lại khéo hiểu lòng người như thế, lại còn thoải mái, mở miệng chính là năm trăm ngàn quan.
Năm trăm ngàn quan đối với Đại Tống lúc này mà nói, tuy rằng không ít, nhưng cũng không tính là một khoản tiền lớn, số tiền hàng năm cống cho Kim quốc còn nhiều hơn, nhưng đối với một quốc gia nhỏ như Đại Lý, khoản tiền kia thật sự rất lớn, có thể đập chết một đám người.
Con số này đã vượt qua dự đoán của Đoàn Thế Văn, phải biết rằng đây là đối phương nói ra, y một chữ cũng không nói.Nhưng mà, Đoàn Thế Văn trầm mặc, lại làm cho Lý Kỳ cảm thấy có chút buồn bực, khẽ nhíu này, nói:
- Thế nào? Chê ít sao?
Đoàn Thế Văn chợt ngẩn người, bấu mạnh ở bắp đùi mình một cái, đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295053/chuong-1077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.