Biện Lương, bên trong trang viên phía Tây ngoại ô.
- Hắt xì! Hắt xì!
Lý Kỳ ngồi trước lò sưởi trong tường đang cháy hừng hực, đột nhiên hắt hơi vài tiếng, không khỏi mắng:
- Đây chắc chắn là chó Nhật Bản đang nguyền ruả lão tử.
Chỉ một lát sau, một người đàn ông trung niên mặt bộ đồ quản gia đến, nói:
- Đại nhân, Phác tiên sinh đã tới.
- Vậy sao?Lý Kỳ đứng dậy, sửa sang quần áo, nói:
- Gọi nhiều người tới ra nhận lễ vật.
- Vâng.
Lão quản gia không hề do dự, tuân lệnh rồi ra ngoài.
Lão già này cũng quá nghe lời rồi, một chút nghi ngờ cũng không có, chẳng lẽ nhà ta giáo huấn nghiêm khắc vậy sao? Xem ra sau này phải chú ý mới được, tránh cho đêm dài lắm mộng. Quản gia kia quá tự nhiên, nhưng thật ra làm cho Lý Kỳ ngẩn cả người, lắc lắc đầu, gượng cười đi ra ngoài.
Đi đến bên ngoài, bước chân Lý Kỳ lập tức nhanh hơn, mở rộng hai tay, ha ha nói:- Phác lão hữu vượt biển mà đến, Lý Kỳ chưa ra nghênh đón, thật sự là không nên, thứ lỗi, thứ lỗi.
Phác Trí Khiêm còn chưa nhìn thấy rõ ràng, đã bị Lý Kỳ ôm chặt lấy, phản ứng của hắn, thực sự làm y thụ sủng nhược kinh, hiện giờ Đại Tống như mặt trời giữa ban trưa, Kinh tế sử không ngờ lại nhiệt tình với y như vậy, ai có đãi ngộ này chứ, lập tức mở cờ trong bụng.
Không biết hành động ôm này của Lý Kỳ có ý nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295050/chuong-1074.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.