Về tư, Lý Kỳ tuyệt đối không muốn vị đại anh hùng này cả đời gặp nhiều trắc trở, lại một lần nữa vì không thể thấy được Đại Tống quật khởi, mà không cam lòng ra đi. Về công, trong bố cục của hắn Đăng Châu chiếm vị trí quan trọng. Song, nhân tài trong tay hắn mới chỉ có mấy người ít ỏi, mà đám người Nhạc Phi vẫn chưa trưởng thành, e là Hàn Thế Trung không muốn tới Phúc Châu, sợ là cũng không thể đảm nhiệm được trọng trách ở đó, duy chỉ có Tông Trạch văn võ song toàn là thích hợp nhất. Không hề khoa trương chút nào, sức khỏe của Tông Trạch ảnh hưởng trực tiếp tới toàn bộ bố cục. Lý Kỳ sao có thể không lo lắng cho được. Tông Trạch chỉ cần sống thêm được một năm, đó chính là cái phúc của Đại Tống, cũng là cái phúc của hắn rồi.
Mặc dù là người làm ăn thì nói chuyện làm ăn. Khi ngươi không còn đáng giá với đồng tiền này, cũng không ai muốn tìm tới ngươi. Đó cũng là đạo lý đơn giản.
Tông Trạch luôn vì mình không có bản lĩnh, lại không có đất dụng võ, mà cảm thấy thất vọng. Tuy nhiên, biểu hiện coi trọng của Lý Kỳ hiện giờ, đối với khả năng của y mà nói cũng là sự đảm bảo vô cùng. Đừng thấy Lý Kỳ còn trẻ mà cho rằng địa vị hiện tại của Lý Kỳ mà muốn nhận được sự ưu ái của hắn thì không phải là chuyện đơn giản chút nào. Có câu nói là kẻ sỹ chết vì người tri kỷ, trong lòng Tông Trạch không khỏi xúc động.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295020/chuong-1054-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.