- Ha ha! Lý Kỳ, không thể tin được mới mấy ngày không gặp ngươi đã lên chức phụ thân rồi, thật sự là đáng chúc mừng nha.
Lý Kỳ vừa đến tiền sảnh, đã nghe thấy tiếng nói vang dội của Chủng Sư Đạo, hắn chắp tay cười ha ha nói:
- Chủng Công tiếng như chuông đồng, trung khí mười phần, thân thể còn khỏe mạnh hơn xưa, đây là phúc phần của Đại Tống ta, là chuyện đáng giá chúc mừng.
Chủng Sư Đạo cười ha hả đáp lại:
- Tiểu tử ngươi đều lên chức phụ thân rồi, sao vẫn thích nói hươu nói vượn như vậy.
- Những lời vãn bối nói đều xuất phát từ đáy lòng
Lý Kỳ lại hướng về phía phu thê Triệu Minh Thành chắp tay chào hỏi:
- Triệu tri phủ, Triệu phu nhân, đã lâu không gặp.
- Chúc mừng, chúc mừng. Tuy nhiên, hiện tại ta cũng không còn là tri phủ nữa rồi.
- Phải rồi, phải rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, hẳn phải gọi là Triệu Thiếu khanh.
Triệu Minh Thành cười ha hả, lại hướng phía Lý Thanh Chiếu gật đầu cười.
Lý Thanh Chiếu hai tay đưa tới một chiếc hộp nhỏ, cười khẽ nói:
- Nghiên mực này vốn của Tô đại học sĩ cho ta, đã theo làm bạn cùng ta hơn hai mươi năm, hôm nay lấy ra tặng cho lệnh lang, đây chỉ là một lễ vật nho nhỏ, không thành kính ý.
Lý Thanh Chiếu là một văn nhân điển hình, nàng sẽ không mang vàng bạc đi tặng lễ, hơn nữa nàng cũng không có để tặng, ở trong lòng văn nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3295010/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.