Không ngờ Triệu Đa Phúc bỗng nhiên ngăn lại, giơ hay tay ra, khẩn trương nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Kỳ sợ hãi, liền thu con dao lại, sợ làm tổn thương tới Triệu Đa Phúc, kinh ngạc nói:
- Cắt bánh. Chuyện này vẫn do thần làm mà. Trẻ con không được dùng dao.
Triệu Đa Phúc nói:
- Ai …. Ai nói muốn cắt bánh?
- Không cắt thì ăn thế nào?
- Ta không nói muốn ăn mà!
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Người không ăn? Vì sao? Lẽ nào người không thích?
Triệu Đa Phúc nói:
- Ngươi quản ta, bánh sinh nhật của ta nếu ngươi đã tặng cho ta rồi, đó là chuyện của ta.
Lý Kỳ nói:
- Thần biết, nhưng ….
- Đây là của ta.
- Thần không nói không phải của người. Nhưng, chiếc bánh này không ăn cũng sẽ hỏng.
Trong mắt Triệu Đa Phúc hiện lên chút do dự, lại kiên trì nói:
- Đây là của ta.
Mẹ kiếp! Lý Kỳ chửi thầm một câu, nói:
- Nhưng ….
- Của ta.
Ây da, ta điên mất. Lý Kỳ giơ một tay lên, nói nhanh:
- Thần nói lại một lần nữa. Thần biết chiếc bánh này là của người. Nhưng, chiếc bánh này nếu bây giờ người không ăn, chờ tới khi bị hỏng rồi, người mới ăn, sẽ bị đau bụng.
Triệu Đa Phúc không nhịn được nói:
- Được rồi. Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Ngươi như vậy, ta dám đi ra ngoài, ngộ nhỡ ngươi ăn bị đau bung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294998/chuong-1038-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.