Vậy còn không sai? Rốt cuộc cô đã từng dạy đồ đệ chưa vậy!
- Chưa.
- Cái này khó trách.
- Nhưng ta cũng đã làm đồ đệ.
- Vậy sao? Sư phụ cô cũng dạy cô như vậy?
- Ta còn tốt hơn so với sư phụ ta nhiều.
Lý Kỳ hơi sững sờ, nói:- Ta bày tỏ sự thông cảm.
Nói xong, hắn đi lên trước, ngồi đối diện với Lưu Vân Hi, quay qua mấy người thiếu niên nói:
- Các ngươi về ngủ một giấc, quên hết cơn ác mộng này đi.
Năm thiếu niên kia không dám cử động.
Lý Kỳ thấy vậy, vẻ mặt xấu hổ. Nói không ra lời.
Lưu Vân Hi thấy vẻ mặt xấu hổ của Lý Kỳ, nghĩ thầm, mấy tên tiểu tử các ngươi rốt cục cũng thông suốt rồi, có thể phân biệt vẻ thù - bạn, làm coi như không tệ, biết thay lão nương đánh trả Trù Vương ghê tởm kia. Hôm nay sẽ tha cho các ngươi. Cười nói:
- Đi xuống đi.- Vâng. Sư phụ.
Lúc này năm thiếu niên kia mới xoay người đi xuống.
Hừ! Có thủ đoạn nha! Lý Kỳ nao nao, ho nhẹ một tiếng, để che giấu sự bối rối của mình, nói:
- Quái Thập Nương, cô có biết thiên tài là người như thế nào không?
Lưu Vân Hi hơi nhíu lông mày. Lắc đầu.
- Chính là như cô vậy.
Lý Kỳ nói:
- Nhưng mà, thiên tài cũng là người ngàn dặm mới tìm được một. Cô không thể hy vọng xa vời mỗi một người đều có thể giống như cô, cô càng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294982/chuong-1029-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.