Phía đông ngoài thành Mật Châu, cây cối điêu linh, dưới gốc cổ thụ rụng đấy lá, hai bên đường cỏ khô đầy đất, gió thu thổi qua, thoáng chốc thê lương.
Chỉ chốc lát sau, một đội kỵ binh ngay ngắn trật tự, đón gió thu từ bên trong thành đi ra, hai người dẫn đầu đúng là Nhạc Phi và Ngưu Cao, nhưng thân là Thống soái Thái Du lại không có mặt, điều này khiến người khác cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhạc Phi đưa mắt nhìn rơi rụng lá cây, thở dài:
- Bộ Soái thật là liệu sự như thần a! quả thật Tuyên Phủ Sứ đi đến Mật Châu liền trì trệ không tiến.
Ngưu Cao đĩnh đạc nói:- Đám chuột nhắt này à, sao dám lên trận giết địch.
Nhạc Phi nói:
- Thân là Thống soái, lại không làm gương tốt, nếu cứ như vậy sĩ khí quân ta sẽ bị hao tổn, chúng ta đã trước thua một trận
Ngưu Cao lại phản bác:
- Ta lại không nghĩ như vậy, nếu không phải Tuyên Phủ Sứ trời sinh tính tình yếu đuối, đi một chút lại ngừng, chúng ta đã sớm đến Lai Châu, nói không chừng đều cùng kẻ thù chiến đấu, chúng ta không nên băn khoăn nhiều như vậy, cuối cùng cũng có thể toàn lực hành quân rồi.
Nhạc Phi gật đầu đồng ý:
- Ngươi nói cũng có đạo lý.Nói xong y lại thở dài:
- Nguyên bản ta không tính toán gióng trống khua chiêng, mà lựa chọn đi đường tắt, hành quân ngày đêm, trực tiếp công kích hang ổ kẻ thù, đánh cho kẻ thù trở tay không kịp, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294943/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.