Dử mắt?
Trịnh Toàn và hai người kia bị vẻ sợ hãi của Lý Kỳ làm cho ngỡ ngàng, hoang mang nhìn Lý Kỳ phía đối diện đang hoảng sợ.
Một lúc sau, vị bên trái mới theo bản năng giơ tay ra quệt khóe mắt, chỉ thấy đầu ngón tay có một vật thể lạ, đột nhiên hiểu ngay ra vấn đề, nhiệt độ trên mặt tăng lên nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã biến thành mặt Quan Công.
- Ôi cha, làm ta sợ phát khiếp.
Lý Kỳ vừa nói giọng ai ái vừa vỗ ngực, lại liếc nhìn đối phương một cái, thở dài nói:- Rồi. Ta biết là những nhà phát minh trên thế giới này đều không thích sạch sẽ cho lắm, nhưng cũng không thể lấy việc nghiên cứu ra làm cái cớ để không chú ý vệ sinh chứ. Đúng rồi, ngươi bao lâu rồi không tắm vậy?
- Bảy---bảy ngày.
- Ôi trời đất!
Lý Kỳ vỗ ngực, trời nóng thế này mà bắt ta 7 ngày không tắm thì thà giết ta đi còn hơn. Nói vài câu với vị sư phụ kia, rồi lại chẳng biết nên nói thế nào mới tốt, một lúc sau, hắn xua xua tay, thở dài nói:
- Thôi thôi, đây đều là lỗi của ta, ta sẽ nghĩ mọi biện pháp để cung cấp cho cuộc sống của các ngươi một sự phục vụ tiện lợi hơn. Tuy nhiên, các ngươi cũng cần phải nhớ, thực ra nhân viên nghiên cứu là người cực cực cực kì cần chú ý tới vệ sinh, bởivì các ngươi thường ngày có thể phải tiếp xúc với rất nhiều thứ có độc, nếu như không rèn luyện thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294916/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.