Học viện Kinh tế? Lý Kỳ kinh hãi, lão hàng này thật là lợi hại, lại có thể suy một ra ba, tưởng rằng ta là người đi trước, học viện quân sự của lão tử vẫn chỉ là một ý tưởng ban đầu. Hiện giờ tuy rằng triều đình cổ vũ theo thương, mà thế nhân vẫn còn đối khinh thường với thương nhân. Phàm là người biết nhìn xa trông rộng, cũng có thể đoán được tương lai thương nhân sẽ trở thành một đoàn thể khổng lồ mà khônf thể thiếu, lão có thể ở thời điểm thương nhân khó khăn nhất, thi chút ân huệ. Về sau thương nhân quật khởi, như vậy Thái gia bọn họ chắc chắn được thương nhân khắc trong tâm khảm.
Cao! Thật sự là quá cao! Lão ta rất hiểu được chính mình cần cái gì, chỉ có người như thế, mới có thể từ trong thế cục thiên biến vạn hóa, thu hoạch được ích lợi mà mình mong muốn, nếu không phải ta có ưu thế mấy trăm năm xuyên qua, ta đây cũng không phải là đối thủ của lão. Lý Kỳ kinh ngạc rất nhiều, trong lòng cũng cảm thán vạn phần nha, nhưng so với Tần Cối, hắn cũng không lo lắng Thái Kinh, bởi vì Thái Kinh đã già rồi, ngày còn lại cũng không nhiều nữa, ưu thế lớn nhất của hắn đối với Thái Kinh, không phải là xuyên qua, mà là tuổi.
Nhưng mà, ngoại trừ Lý Kỳ ra, không một người nào hiểu được dụng ý của Thái Kinh, cho dù là hai đứa con trai của lão, theo bọn họ, đây quả thực là ném tiền qua cửa sổ, cái nhà này sớm hay muộn sẽ đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294874/chuong-967-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.