Ta đương nhiên làm quái gì có khả năng đó, đều là trong sách có dạy cả, tuy nhiên lúc này chỉ có thể coi như ta tự nghĩ ra vậy. Lý Kỳ cười rồi gật đầu nói:
- Tại hạ bất tài, chính là do tại hạ nghĩ ra.
Tưởng Đạo Ngôn nói:
- Nhưng nếu như người dân không có năng lực trả nợ, thì ngươi xử lí sao?
Lý Kỳ cười nói:
- Tưởng Ngự Sử, làm kinh doanh vốn là có thu có chi, ai dám quy định triều đình kinh doanh nhất định phải thu? Như thế thì thật không công bằng với bách tính đó. Triều đình nếu như không muốn chi, thì đương nhiên phải giúp nông dân cải thiện môi trường và điều kiện. Chỉ khi nông dân kiếm được tiền rồi, thì triều đình mới có thể kiếm được. Không thể nói rằng triều đình thì không được lỗ. Người dân trả khôngnổi nợ, thì đi tịch thu nhà người ta, cướp vợ người ta, điều này tuyệt đối không phải cái đạo làm kinh doanh. Giả dụ gặp thiên tai, triều đình vẫn phải viện trợ không hoàn lại đó sao.
Tưởng Đạo Ngôn bị Lý Kỳ trách móc mỉa mai như vậy, chẳng còn biết nói gì thêm.
Hoàng Tín Nhân cười nói:
- Luật này mặc dù nói là Thường Bình Thương, nhưng lại có nhiều điểm giống với Thành Miêu Pháp năm xưa của Vương An Thạch. Thế nhưng, Thanh Miêu Pháp năm xưa lại trở thành công cụ hốt bạc của rất nhiều người. Mấu chốt nằm ở chỗ khoản cho vay. Có rất nhiều quan lại địa phương ép buộc dân chúng vay tiền của quan phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294840/chuong-947-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.