Những người này chính là bình thường ngang ngược, kiêu ngạo. Nhưng bây giờ trên mặt họ đều đầy vẻ lo âu, hoảng sợ, bất an. Bên phía Giang Nam liên tiếp dâng lên ba tấu chương, khiến chọ gần như chạy loạn lên. Mắt thấy danh vọng của các sỹ phu bị phá hủy chỉ trong chốc lát, họ sao có thể không vội được chứ? Nhưng họ lại không có cách nào xử lý vấn đề này. Họ dựa vào thủ đoạn sinh tồn duy nhất, bút và miệng đều bị những tin tức đó của dân gian làm cho phá hủy. Đừng nói là Giang Nam, ngay cả tình hình kinh thành cũng không mấy lạc quan. Mà đúng thời điểm then chốt này, Tống Huy Tông lại không lên triều, khiến họ càng không biết làm thế nào. Hàng ngày cuộc sống trôi qua trong bất an. Trong lòng họ cũng đã dần hiểu, đây là Tống Huy Tông đang trừng phạt họ, để họ biết trên trời này là họ ai tên ai, không phải là như sỹ phu ngươi nói.
Đương nhiên, quỳ ở đây không thể chứng minh họ đã nhận thua. Chiêu này họ cũng thường dùng. Thậm chí thời kỳ Thái Tông cũng không ít người đã dùng qua, hơn nữa còn lần nào cũng dùng.
Dưới trời nắng nóng đã khiến cho có thêm một tia hi vọng.
Két một tiếng.
Cửa chính đóng đã lâu cuối cùng đã được mở ra. Các đại thần lộ rõ vẻ mặt vui mừng, chri thấy Lương Sư Thành từ bên trong bước ra, có phần bất đắc dĩ nói:
- Các vị đại nhân, Hoàng thượng không khỏe trong người, các vị đừng quỳ nữa, quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294825/chuong-939-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.