Hột Thạch Liệt Bột Hách nói tới việc buôn bán này, tinh thần hăng hái, nói:
- Kỳ thực không riêng gì ta, những người tới lượt đầu tiên đó cũng đã kiếm được không ít. Ông nói quả rất đúng, vụ buôn bán này thực sự rất tốt, chỉ dựa vào những người chúng ta cũng đã nuôi sống được hàng nghìn người tới. Trước đây làm sao dám nghĩ tới. Hoàng thượng của chúng ta còn khích lệ chúng ta trên triều một phen.
Gã dù sao cũng vừa làm buôn bán, không hiểu cái gì là khiêm tốn mới là vương đạo. Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Điều đó quả thực rất đáng mừng. Đúng rồi, Hột Thạch Liệt tiên sinh, ông ăn mặc như vậy, lại tới muộn như vậy không biết là có chuyện gì?
Hột Thạch Liệt Bột Hách hơi sửng sốt, ây da một tiếng, nói:
- Suýt nữa ta đã quên mất chuyện chính rồi.
Nói xong gã liền thở dài, nói:
- Ông còn không biết xấu hổ mà hỏi, xảy ra chuyện lớn như vậy ta không tới được sao?
Lý Kỳ biết nhưng vẫn cố ý hỏi:
- Chuyện lớn gì?
Hột Thạch Liệt Bột Hách trợn mắt lên nói:
- Còn có thể có chuyện gì chứ? Đương nhiên là ông đã nghỉ hưu rồi!
Lý Kỳ a lên một tiếng, lắc đầu nói:
- Chuyện này không coi là chuyện lớn gì chứ? Hơn nữa, ta về hưu đã bao lâu rồi, ông tới cũng nhanh quá đi chứ. Chứ không phải đúng lúc ông đang trên đường tới Đại Tống ta sao?
Hột Thạch Liệt Bột Hách tức giận nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294815/chuong-933.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.