Tống Huy Tông nghe vậy mặt mày hớn hở, vuốt vuốt chòm râu, ha hả nói: - Hay hay hay, một chế tài kinh tế thật hay.
Lý Kỳ lại nói: - Hoàng thượng, theo vi thần nghiên cứu nhiều ngày, phát hiện nếu tăng mạnh mậu dịch đối với các quốc gia khác, không chỉ có thể giải quyết nguy cơ tiền bạc, còn có thể nhận được hiệu quả rất lớn trong việc khống chế kinh tế các nước.
Tống Huy Tông nghe thấy vậy, trong mắt sáng ngời. Vui vẻ nói: - Mau nói đi.
Lý Kỳ nói: - Đại Tống ta sở dĩ nhiều lần phát sinh nguy cơ tiền bạc, là ở chỗ giá trị của đồng cao hơn giá trị của tiền, thế cho nên dân chúng dân gian cất chứa một số lượng lớn tiền bạc, nhưng đây chỉ là một cái nguyên nhân trong đó. Còn có một cái nguyên nhân chính là rất nhiều quốc gia xung quanh cũng không sản xuất ra tiền, mặc dù sản xuất, cũng không nhận được sự đón nhận của dân chúng quốc gia đó, toàn bộ đều chọn dùng tiền của Đại Tống chúng ta, giống Nhật Bản, Tây Hạ, Cao Ly, Kim quốc hiện tại đều là như thế. Kể từ đó, chẳng khác gì là một triều tạo thành, tứ hướng xài chung, điều này đã gây ra việc sản lượng tiền của Đại Tống chúng ta đã bội chi vượt quá so với các đời trước không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn luôn cảm giác không đủ dùng là nguyên nhân căn bản. Nhưng loại tình huống này đối với chúng ta mà nói, cũng không phải là chuyện xấu, bởi vì tiền chính là căn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294779/chuong-912-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.