Tuy rằng Hoàng đế triều Tống đối ngoại nhu nhược, nhưng đối nội lại vô cùng ngoan độc, đặc biệt là về mặt quân sự, thà rằng tự phế ngũ chi, cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của tiền triều, cho nên đến cuối cùng triều Tống chết trong tay người ngoài chứ không phải chết trong tay mình.
Do đó có thể thấy, tự ý điều binh khiển tướng là đại kỵ của Hoàng đế triều Tống, nếu không phải cần thiết, Lý Kỳ tuyệt đối không dám suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng tình huống hiện nay đã khiến hắn không thể quan tâm nhiều như vậy nữa. Giả sử bẩm báo tình huống ở đây với Tống Huy Tông, có thể tưởng tượng ra, Đồng Quán, Thái Du nhất định sẽ viện đủ lý do để khai chiến với Tây Hạ, đặc biệt là Đồng Quán, tên thái giám không giống thái giám này hiểu rất rõ chiến tranh chính là ưu thế của ông ta, một khi bước vào thời thái bình thịnh thế, vậy ông ta sẽ bị thất sủng, thậmchí có thể rước lấy họa sát thân.
Thật ra, Lý Kỳ cũng muốn dụng binh với Tây Hạ, dù sao thì đối phương cũng đã cưỡi lên đầu mình rồi. Nhưng tình hình hiện nay rất khác biệt, ở phía bắc còn có một con mãnh hổ đang ngồi đó rình mồi. Một khi Đại Tống thật sự xảy ra chiến tranh toàn diện với Tây Hạ, chỉ cần Hoàn Nhan Thịnh không bị hư não thì ông ta nhất định sẽ ngồi đó ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội mà vét một mớ. Cho nên, Lý Kỳ phải nhịn, tư tưởng của hắn chính là muốn liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294747/chuong-892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.