Nếu lúc này hỏi Lý sư phó, trên đời thống khổ nhất là chuyện gì? Hắn sẽ trả lời đó là sự chờ đợi.
Nháy mắt hai ngày đã trôi qua, nhưng không hề có tin tức về thành bên kia, bây giờ Lý Kỳ đứng ngồi không yên, đến cả việc đi ra ngoài cũng không hứng thú, nhưng hắn lại đi không được, ngoại trừ kiên nhẫn chờ đợi, hắn thật sự một biện pháp cũng không có.
- Đại nhân, đại nhân
Đang lúc Lý Kỳ trong phòng u sầu, bên ngoài có tiếng vang lên.
- Vào đâyVừa dứt lời, thì thấy Ngưu Cao đi vào vội vã, vội vàng nói:
- Đại nhân, có người từ kinh thành tới.
Đây thật là niềm vui như trên trời ban xuống, Lý Kỳ giơ tay lên trời như muốn bay lên, vội vươn tay và nói:
- Nhanh đem bức thư đó đây.
-Thư?
Ngưu Cao mờ mịt nói:
- Thư gì?
- Ngươi không phải nói kinh thành có người đến sao.
Ngưu Cao gật gật đầu, nói:- Đúng vậy, là người đến, nhưng không có thư a! Lý Kỳ cũng mờ mịt, hỏi vội:
- Kẻ tới là ai?
- Cao Nha Nội.
- Cao Nha Nội?
Lý Kỳ thất sắc, lập tức cảm giác như rơi vào hầm băng. Thầm nghĩ, không thể nào đâu, kẻ ngu xuẩn kia làm sao tới nơi này? Không dám tin vào điều đó, vội hỏi:
- Ngươi có nhìn lầm không?
Ngưu Cao nói:
- Không rõ lắm, lính gác báo như vậy, tuy nhiên nếu người này là người bìnhthường thì cũng có thể nhìn lầm, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294732/chuong-879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.