Tí tách! Tí tách!
Những giọt nước mắt nóng hổi chua xót rơi hết trên lá thư kia
Lý Kỳ ngồi ở bên giường, không ngăn được dòng nước mắt rơi xuống, hoặc lẽ vì thương yêu Thất nương, hoặc lẽ vì gặp được dân chúng Giang nam, hoặc vì sự thất vọng và tuyệt vọng đối với Đại Tống mà rơi lệ.
Bạch Thiển Dạ không ngờ rằng, hắn chẳng phải đã dự đoán được rồi, hắn biết rằng tình hình bên kia Giang Nam không phải rất lạc quan,nhưng không ngờ rằng Giang Nam ở hậu thế phồn hoa hiện giờ quả là địa ngục trần gian, thường nói lòng người vốn thiện, nhưng hoàn cảnh có thể thay đổi tất cả, nói đến cùng thì tất cả những việc bọn họ làm đều là vì có thể tiếp tục sinh tồn, ai đúng ai sai, thật sự là khó có thể một lời nói tận.
Một lúc lâu, Lý Kỳ rốt cục cũng đặt thư của Bạch Thiển Dạ xuống, xoa xoa khóe mắt, thở dài, lại cầm thư Trịnh Dật xem . Khi hắn xem hết thư Trịnh Dật , trở mình đứng dậy, đi nhanh ra ngoài , trong mắt lộ ra một tia kiên quyết. Lúc này hắn rốt cuộc hiểu rõ, một góc băng sơn trong lòng của Bạch Thiển Dạ nói là chỉ cái gì.Mã Kiều tựa vào một cây lương trụ uống rượu, nhìn thấy Lý Kỳ đi ra, vội vàng bước lên phía trước hiếu kỳ nói:
- Bộ Soái, ngươi lại muốn đi ra ngoài a!
- Thương Vụ Cục.
Thương Vụ Cục.
Lý Kỳ ngồi trên ghế, đám người Tần Cối, Trần Đông, Âu Dương Triệt, Trần Quảng Đình ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294694/chuong-855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.