Tám mươi vạn quan!
Mờ ám! Nhất định là có mờ ám!
Vù vù vù!
Ánh mắt tất cả mọi người trong đại điện đều tập trung vào người Lý Kỳ. Trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận, tức giận không phải vì Lý Kỳ kiếm bỏ túi riêng, dù sao cũng là đạo làm quan, mà là số tiền này thật sự quá nhiều, quả thật tức giận do nhân thần cộng lại.
Nhân vật chính Lý Kỳ cũng tối sầm lại, chỉ trong chớp mắt đã hóa ra tám trămngàn quan, quá kinh khủng, lão tử rõ ràng chỉ cầm bốn trăm ngàn quan mà thôi, ngươi đây không phải là vu cáo hãm hại ta sao. Cẩn thận nghĩ lại cũng hiểu được, Hoàng Tín Nhân này chắc chắn đã bỏ bớt bộ phận gia công, hoặc nói gã hoàn toàn đã quên, lúc trước bọn họ và đám người Vương Phủ chật vật thảm hại vì tiêu diệt tham ô quân tư. Cười thầm, tốt nhất thì, ta không tìm các ngươi làm phiền, ngược lại các ngươi còn tự mình tìm đến cửa, không giáo huấn các ngươi, các ngươi còn chưa biết hoa này vì sao đỏ như vậy. Hắn híp mắt nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, đối với chuyện này, vi thần cũng cảm thấy hết sức tò mò. Nhưng vi thần có sổ sách, mỗi khoản đều rất rõ ràng, nếu tổng số đúng như vậy, vậy không biết Hoàng đại nhân là tính ra con số tam mươi vạn quan như thế nào vậy?
Hoàng Tín Nhân cười nói:
- Kinh tế sử hình như đã quên, nhiệm vụ Tam ty chúng tôi là gì.Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294687/chuong-852-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.