Bản lĩnh lừa người của Lý Kỳ có thể thấy là rất khá, Cao Cầu thật sự có chút động tâm rồi, nhưng ông ta cũng không phải người ngu xuẩn. Trong tình huống đó, ông ta chẳng khác gì là cầm tiền của triều đình, làm buôn bán của mình, đây là làm ăn mà không cần vốn, chỉ kiếm mà không bồi thường. Nhưng nếu làm theo những gì Lý Kỳ nói, những binh lính kia sẽ thành công nhân dưới tay ông ta, vậy ông ta phải chi tiền trả tiền lương, cứ thế, ông ta sẽ có thêm một khoản chi, cho nên ông ta không thể không suy xét cẩn thận.
Lý Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn ra băn khoăn trong lòng Cao Cầu, nói: - Thái úy, hiện giờ thương nghiệp đang trong giai đoạn phục hồi, kỳ ngộ trong này trăm năm hiếm có, mở rộng quy mô sản xuất, xây dựng nhà xưởng, gia tăng sản lượng, số tiền kiếm được vượt xa hơn hiện tại nhiều, về lâu về dài, đây tuyệt đối là trăm lợi mà không có một hại, đến lúc đó nếu sản nghiệp của Thái úy trải rộng cả nước, vậy địa vị trong triều cũng sẽ càng thêm vững chắc.
Cao Cầu gật đầu, nói: - Nhưng việc này không phải ta tính, cũng không phải là ngươi tính, còn phải được Hoàng thượng đồng ý, phải biết giải trừ quân bị không phải là chuyện nhỏ a! Ta nên thuyết phục Hoàng thượng thế nào đây?
Lý Kỳ nói: - Tiền.
- Tiền.
- Không sai. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Tuy rằng quân lương của Hạ quân trước nay đều ít đến đáng thương, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294666/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.