Cách ngoại ô phía tây 50 dặm, những dãy núi hiểm trở xanh rì, đỉnh núi thoắt ẩn thoắt hiện trong sương khói, cây cối sum suê rậm rạp, bầu trời trong xanh thăm thẳm, điểm vào đó là những đám mây bồng bềnh, tạo nên một bức tranh sơn thủy tao nhã.
Lúc này, có một đội nhân mã đang bước đi trong rừng.
- Dừng dừng dừng, đây mà là đường cho ngựa đi à, rõ ràng là đường dành cho người. Lý Kỳ cưỡi trên lưng ngựa, vẻ mặt buồn bực quả quyết nói.
Ngưu Cao vội đáp: - Bộ Soái, đây đã là đường dễ đi nhất rồi ạ.- Điều này thì ta biết, thế nên ta mới nói đây là đường dành cho người, không phải dành cho thứ động vật cấp thấp như ngựa đi.
Ngưu Cao gãi đầu chả hiểu gì.
Mã Kiều thờ dài nói: - Ngưu Cao, sao ngươi không biết điều gì cả, kĩ thuật cưỡi ngựa của Bộ Soái chẳng phải là ngươi không biết, những thứ bốn chân thì Bộ Soái bó tay cả, con đường này đối với chúng ta mà nói thì đã đủ rộng rồi, nhưng với Bộ Soái thì thật là nửa bước cũng khó đi.
Ngưu Cao lúc này mới ngộ ra, vội nói: - Bộ Soái, thật là xin lỗi quá.- Xin xin cái cục ấy ý.
Lý Kỳ giận dữ mắng một câu, rồi lại hướng con mắt tức giận về phía Mã Kiều nói: - Mã Kiều, thằng nhãi ngươi lúc nào học được cách nói tiếng người hả, bản soái lần này nhất định sẽ không tha cho ngươi, chẳng phải là ngươi thích cưỡi ngựa sao, hừ, vậy bản soái phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294549/chuong-765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.