Lý Kỳ quát lên một tiếng, giống như giận dỗi nói:- Số tiền này ta sẽ chi.
Tên tiểu tử này sẽ không bị người khác kích động thế chứ?
Cả đại điện lặng ngắt như tời, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lý Kỳ, mặt đầy hoài nghi, kinh ngạc, lo lắng.
Tên Hoàng Tín Nhân thì lại càng khó hiểu. Y không ngờ Lý Kỳ quả thực đã đồng ý, trong lúc nhất thời cũng đã bị Lý Kỳ làm cho kinh sợ.
- Hồ đồ.
Cao Cầu bỗng đứng dậy, tức giận nhìn Lý Kỳ nói:- Lý Kỳ, đây là trên đại điện, Hoàng thượng ở đây, ngươi không được nói linh tinh.ông ta vẫn thực sự cho rằng Lý Kỳ là nhất thời kích động mà nói tức, không ngờ lại lấy tiền tư ra làm việc công. Hơn nữa, đối với con người này mà nói thì quả thực không phải là số tiền nhỏ.
Lý Kỳ tự nhiên biết Cầu ca là muốn nhắc nhở hắn, khiêm tốn cười, xem bày tỏ lòng cảm ơn với Cầu ca, sau đó mới nói:- Đa ta Thái uy nhắc nhở, nhưng hạ quan không muốn vì chút tiền nhỏ này mà để người ta xem thường.
Hoàng Tín Nhân mỉm cười ngây người ra, tỉnh ngộ liền chắp tay nói với Tống Huy Tông:- Hoàng thượng, người đã nghe thấy rồi, đấy là Lý đại nhân đích thân nói, ông ta muốn tự mình bỏ số tiền này.
- Khoan đã.
Lý Kỳ liền thốt lên.
Hoàng Tín Nhân liền nói:- Lý đại phu không phải đã hối hận rồi chứ?
Tống Huy Tông cũng cảm thấy Lý Kỳ có chút nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294539/chuong-757-1.html