: Hỏa thiêu băng sơn
Có câu là "Có tâm trồng hoa mà hoa không nở, vô tâm cắm liễu mà liễu thành rừng", cảnh tượng này như một màn kịch.
Trịnh Dật đơn giản chỉ muốn nhấm nháp món ngon còn về phần hai chiếc bánh ngọt kia thực sự y cũng không nghĩ về chúng nhiều lắm.
Nhưng không ngờ là Cao Nha Nội thì đang tan nát cõi lòng ngơ ngác nhìn Trịnh Dật. Nếu miếng xương gà kia ở trong tay người khác thì có lẽ y đã nhào đến rồi nhưng vấn đề là người đứng trước mặt là Trịnh Dật, ông tổ của y chính là người có công lớn với Đại Tống. Ở kinh thành Trịnh gia cũng là một gia tộc lớn có thể lực, danh vọng.
Nhìn tôi làm gì? Vẻ mặt của Sài Thông tức giận và vô tội, nhưng ánh mắt cố ý của Cao Nha Nội khiến y rất áy náy, y hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Lý Kỳ nói: - Nếu quá nhỏ chỉ sợ Trịnh nhị ca sẽ nuốt mất đến lúc đó sẽ khó xử lý rồi.
Trịnh Dật cười khổ nói: - Nhưng cái này của ngươi cũng lớn quá, suýt nữa thì làm mẻ cả răng ta rồi.
- Trịnh nhị ca, xin chúc mừng, xin chúc mừng! Bạch Thiển Dạ cười hì hì nói với Trịnh Dật.
Những người còn lại cũng phản ứng họ chúc mừng cho Trịnh Dật.
Cao Nha Nội thực sự không cam lòng, bất giác giơ tay chộp lấy xương gà trong tay Trịnh Dật, ánh mắt đầu dục vọng như muốn nuốt trôi tất cả.
Thằng ranh này muốn làm gì? Lý Kỳ vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294510/chuong-733-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.