Nhưng thấy hai người cầm đầu đều mặc hoa phục, dáng người rất khôi ngô, người lớn tuổi ước chừng ba mươi tuổi, môi hơi dày, quanh miệng một vòng râu, hai lọn tóc dài thả xuống ngang bụng, ánh mắt lạnh lùng rất có uy nghiêm, chỉ có người đã từng sát sinh hàng trăm ngàn lần, trong tay giữ vô số linh hồn mới có được thần thái như vậy, không phải loại hoa trong nhà kính như Triệu Giai có thể so sánh.
Người nhỏ tuổi hơn xem chừng tâm hai mươi tuổi, có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên tóc mai cũng ngắn hơn một chút, vẻ mặt ngạo mạn, đương nhiên, vẻ ngạo mạn này không hề giống với sự ngạo mạn của Hột Thạch Liệt Bột Hách, đây là một loại ngạo mạn vì vinh dự.
Hai người này có thể nói là hóa thân của quân Kim, một đánh cho Bắc Tống mất cả đô thành, thậm chí Hoàng đế cũng bị bắt, còn người kia đánh Nam Tống đến tâm thần hoảng hốt, nếu không có Nhạc Phi, Hàn Thế Trung và các danh tướng chỉ sợ cũng không có câu "Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu" rồi. (Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu, trích từ bài thơ "Đề Lâm An để" "Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu? Ngoãn phong huân đắc du nhân túy Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu Dịch thơ: Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu Tây Hồ múa hát đến bao lâu Gió êm đã ngấm say lòng khách Dám bảo Hàng Châu cũng Biên Châu Bài này tuyển từ "Tống thi kỷ sự" quyển 56. Lâm An là thủ phủ của Nam Tống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294418/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.