- Oa oa oa...
Mấy đứa nhỏ này đều chọn canh bánh bao. Dù trên bàn có đặt mười mấy món nữa nhưng chúng đều làm ngơ mà chỉ chú tâm ăn canh bánh bao. Dường như trời có sập xuống thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng.
Vốn dĩ Lý Kỳ còn định dạy chúng phải ăn canh bánh bao thế nào, nhưng nhìn thấy những cái miệng nhỏ xinh xinh thuần thục của chúng thì hắn biết mình đã lo thừa. Không thể không nói là những đứa con nhà quyền quý này khá hiểu lễ nghĩa. Ngồi ăn với nhau không có đứa nào làm phiền đứa nào.
Thái Kinh nhìn lướt qua đám trẻ cười với vẻ hạnh phúc rồi lại nhìn những món ăn trên bàn rồi bỗng chỉ lên bàn hỏi:- Sao súp sủi cảo của ngươi lại trong suốt thế này? Da bánh sủi cảo này ngươi làm từ cái gì vậy?
Lý Kỳ nhìn theo ngón tay y chỉ cười nói:- Đây là sủi cảo pha lên, vỏ bánh được làm từ bột mì. Chẳng qua là tôi chỉ gia công bột mì một chút vì thế nhìn nó mới trong suốt như vậy.
Còn về phần gia công thế nào thì cho dù hắn có nói Thái Kinh cũng không hiểu, cho nên để đơn giản là không nói nữa.
- Sủi cảo pha lê ha ha. Cái tên cũng hay rồi, để lão phu nếm thử nào.
Thái Kinh vừa dứt lời thì một nữ tì bên cạnh gắp cho lão một miếng sủi cảo pha lê để vào bát. Vì miếng sủi cảo khá nhỏ nên Thái Kinh đã bỏ cả vào miệng. Đầu tiên là cảm giác mềm trơn nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-tong-phong-luu/3294294/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.